NHỮNG CÂU THƠ THƯ PHÁP HAY VỀ "TÌNH YÊU"
Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau.
Có khi nào trên đường đời tấp nập
Ta vô tình đi lướt qua nhau.
Sớm vọng mặt đất thương xanh núi
Chiều lộng chân mây nhớ tím trời.
Tôi đi tìm cái nửa của tôi
Sao tìm mãi đến giờ không thấy.
Tìm em tìm hết cuộc đời
Mà sao em cứ để tôi mãi tìm.
Yêu nhau một phút cũng đành
Miễn là phút ây chân thành yêu nhau.
Em là sóng xin đừng như sóng
Dội vào bờ xin chớ ngược ra khơi.
Hồn em là hoa cỏ may
Một chiều cả gió bám đầy áo anh.
Tình yêu là món quà quý giá nhất mà con người nhận được của nhau.
Ta yêu em chưa bao giờ một lần
Yêu em vì chỉ biết đó là em.
Và ta biết một điều thật giản dị
Càng xa em ta càng thấy yêu em.
Đường đời ngắn tựa bài ca
Giang sơn dâu bể cho ta hiểu mình.
Biển cứ cậy mình dài rộng thế
Vắng cánh buồm một chút đã cô đơn.
Gió đâu là soi mà vách phải mòn
Em đâu là chiều mà nhuộm anh đến tím.
Ta sẽ đợi nghe đời em nói mãi
Bên đời ai vẫn đợi vẫn mong chờ.
Đời người con gái hai màu áo
Trắng ngây thơ và tím buổi chiều.
Chuyện mười năm biết có thành dĩ vãng
Cũng như ta chưa chắc đã quên người.
Ta cứ sợ trái tim người con gái
Yêu say mê quên lãng cũng say mê.
Từ nay tôi đã có người
Có em đi đứng bên đời líu lo.
Tình yêu là khi nhìn vào mắt ai đó, bạn sẽ hiểu cả tâm hồn họ.
Muốn biết tình yêu là gì?
Thì phài biết sống cho người khác
Sống cho người khác chính là yêu.
Không có gì cao quý và đáng trân trọng hơn lòng chung thủy.
Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy
Ngàn năm hồ dễ mấy ai quên
Anh sẽ trầm luân muôn kiếp nhớ
Dẫu cho mai này em lãng quên.
Với tay khơi dậy hương ngày cũ
Mườn tượng như mình gặp cố nhân.
Trái tim hát lại câu thề
Bài thơ tôi lại nhớ về người dưng.
Chỉ mình em thôi và chỉ một
Mình em ngự trị trái tim anh.
Dù cho sông cạn đá mòn
Còn non còn nước còn lời thề xưa.
Đôi khi lỡ hẹn một giờ
Lần sau muốn gặp phải chờ trăm năm
Em ở lại với đời ta em nhé !
Đừng ra đi cho ta phải khổ đau.
Chân cứ bước theo nhịp hồn cứ động
Em là em anh đợi khắp nẻo đường.
Cũng như em hiểu tình yêu vậy
Nước mắt song song với nụ cười.
Anh đem thương nhớ ươm trong gió
Ngàn dặm,em không lạc lối về.
Nụ cười em bao la vũ trụ
Muôn vạn thiên hà lấp lánh trăng sao.
Nếu đã hẹn biển cứ nằm im nhé !
Sóng ra khơi rồi sóng lại quay về.
Ước gì gói được làn hương
Để khi hoa rụng yêu thương chẳng tàn.
Hồn sỏi đá chưa một lần khuất phục
Bỗng ngập ngừng trước giọt lệ giai nhân.
Đá dẫu vô tình còn nặng nợ
Ngàn năm soi bóng giữa nhân gian.
Người thương nay dã thương nhớ người
Người thương đâu biết cho người thầm thương.
Khi say một chén cũng say
Khi nên tình nghĩa một ngày cũng nên.
Một chút tình để duy trì thế giới
Một chút tài để tô điểm càn khôn.
Yêu là đặt hạnh phúc của mình vào hạnh phúc của một người khác.
Đừng có để buồn cho nhau em nhé
Cuộc đời này chẳng mấy tháng năm đâu,
Trái tim còn chút lửa hồng
Cũng xin ơn cảm mênh mông tặng người.
Ta tự nhủ với lòng ta nhiều bận
Thương thì thương nhưng chớ vương vấn tình.
Bên sông một đóa hoa cười
Bèo trôi lãng đãng tình người an nhiên.
Ai bảo yêu nhau là đau khổ
Xin một đời đau khổ để yêu nhau.
Hạnh phúc nào cũng chan hòa mật đắng
Cố tìm quên mà gợi nhớ suốt đời.
Nếu em là giọt nắng hồng
Thì xin sưởi ấm nỗi lòng cô đơn.
Ta mang cả tình yêu chân thật nhất
Trao cho người để đổi một niềm đau.
Gửi em chút nắng của ngày
Chút hương của lá chút mây của trời.
Mượn tiếng cười che dấu những niềm đau
Đêm gối mộng au sầu ai nhỏ lệ.
Nắng chiều một bóng tha hương
Lá rơi nhè nhẹ người thương nhớ người.
Thuyền đi không bến bờ về
Biển xanh vô tận lưới mù bủa giăng.
Ta về giữ lại mùi hương
Đường không xứ sở còn vương bóng hình.
Mây suốt đời chung tình với gió
Tôi suốt đời chỉ có mình em.
Phải chăng ngàn cái đang là
Em là tất cả khát khao anh tìm.
Không có tình yêu vĩnh cửu, mà chỉ có những giấy phút vĩnh cửu trong tình yêu.
Tình em là biển là mây núi
Là cả tình thương của đất trời.
Trăm ước hẹn một lời
Dẫu cho biển cạn non dời chẳng quên
Mình ơi tôi gọi là nhà
Nhà ơi tôi gọi mình là nhà tôi.
Dẫu rơi rụng năm tàn tháng lụi
Anh yêu em mà tồn tại trên đời.
Thương em mỗi lúc mỗi nhiều
Ghét em mỗi lúc mỗi trìu mến em.
Xây bao nhiêu mộng thế mà
Đến nay phải gọi người là cố nhân.
Nhẹ nhàng áo mỏng bay theo gió
Phủ sóng hồn anh nỗi nhớ nhung.
Người từ vô tận tái sinh
Đi qua trần thế mang tình nhân gian.
Yêu em anh muốn làm mây trắng
Khuya sớm tìm em bay tới nơi.
Thương em nắm lấy bàn tay
Nửa giây thôi đủ lắt lay nửa đời.
Em đi bỏ lại con đường
Bờ xa cỏ dại vô thường nhớ em.
Đôi khi lỡ hẹn một giờ
Lần sau muốn gặp phải chờ trăm năm
Buồn vô lý đau lại càng vô lý
Lấy ơ hờ thưa chuyện với cô đơn.
Vầng trăng không thể chia đôi
Em là một nửa cuộc đời của anh.
Trời sinh con gái nhu mì quá
Đồng tiền trên má lún làm chi?
Sao em giấu mùa thu trong ánh mắt
Để bây giờ anh chẳng có mùa thu.
Ta muốn nói bằng thơ bay nhè nhẹ
Vào trong mơ em mộng giấc êm đềm.
Tình yêu là thơ ca, là mặt trời cuộc sống.
Thà đau khổ vì tình yêu ta vỡ
Còn hơn đau khổ vì không có tình yêu.
Người đi một nửa hồn tôi mất
Một nửa hồn kia hóa dại khờ.
Người đâu gặp gỡ làm chi
Trăm năm biết có duyên gì hay không?
Vợ Chồng :
Chúc mừng đôi bạn vui chung thủy
Hạnh phúc tràn trề rạng vẻ vang.
Hạnh phúc: Trăm năm tình viên mãn
Bạc đầu nghĩa phu thê.
Vợ chồng nghĩa nặng tình sâu
Thương nhau đến lúc bạn đầu còn thương.
Thiên thu ghi tạc hình sông núi
Hạnh phúc muôn đời nghĩa thủy chung.
Bên nhau cũng một chữ tình
Ngọt bùi cay đắng chúng mình có nhau.
Gió mây ríu rít bên trời
Tình chàng ý thiếp muôn đời không phai.
Sông sâu cá lặn biệt tăm
Phải chuyên chồng vợ ngàn năm vẫn chờ.
Người ơi trong cõi phiêu bồng
Chỉ xin giữ lấy tấm lòng thủy chung.
Cây trầu quấn với thân cau
Chúc cho đôi bạn bên nhau trọn đời
Áo xưa dù nhàu
Cũng xin bạc dầu
Gọi mãi tên nhau.
Mình ơi tôi gọi là nhà!
Nhà ơi tôi gọi mình là nhà tôi.
Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình.
Hạnh phúc ơi mãi bên ta nhé
Để mỗi tinh mơ ta khẽ một nụ cười
Một nửa sự thật không còn là sự thật
Và Tình yêu không một nửa bao giờ!
Ôm em vừa một vòng tay
Nhớ em nhớ cả những ngày chưa yêu
Mơ khách đương xa khách đường xa
Áo em trắng quá nhìn không ra
Ở đây sương khói mờ nhân ảnh
Ai biết tình ai có đậm đà.
Thuyền ai đậu bến sông trăng đó
Có chở trăng về kịp tối nay.
Hãy yêu như đang sống
Hãy sống như đang yêu
Yêu cho sự sống tồn tại
Sống cho tình yêu bắt đầu.
Tình yêu là năm là tháng
Ngọt bùi cay đắng có nhau
Tình yêu là khi tóc bạc
Vẫn xanh giấc mộng ban đầu.
Quý bạn thường mong tìm gặp bạn
Thương người nên nguyện sống cho người.
Thò tay bứt ngọn rau ngò
Thương em đứt ruột giả đò ngó lơ.
Mong manh như thể sương mù
Tình yêu cứu cả phù du kiếp người.
Có gì đẹp trên đời hơn thế
Người yêu người, sống để yêu nhau
Ngục tù anh vẫn muốn vô
Bởi người cach gác tội đồ là em.
Người quay lưng bước thu tê tái
Ngõ vắng thôi chờ thôi nhớ mong.
Linh hồn anh sâu đậm mối tình si
Theo em mãi dù tình như chiếc bóng.
Chiều vàng đi hãy chậm qua
Để cho bướm ấy cùng hoa ước thề.
Em là sóng cuốn hồn tôi lạc lõng
Giữa dòng thương nhớ tôi mãi gọi tên em.
Bão đâu ở tận cuối trời
Em là nắng của một thời còn mưa
Tỉnh cơn mình lại gặp mình
Em mà có thật cũng thành mộng mơ.
Cái buồn là cái làm sao
Đêm buồn đến cả chiêm bao cũng buồn.
Biết lòng mình cũng đã thu
Trách gì cúc giậu cứ ngơ ngác vàng .
Em đã sống một đời không cội rễ
Tôi trụi trần như một thân cây.
Trái tim tôi vẫn để dành
Cho em người vốn vô tình với tôi.
Biết đâu cuối bến trần gian
Người xưa vẫn đợi em sang một bờ.
Sỏi đá cũng đa tình em thấy đó
Huống chi là sương khói, huống chi anh.
Lòng ơi sao lại nhớ lòng
Bỗng nhiên đi nhớ người không nhớ mình.
Vốn không muốn tương tư
Vì sợ tương tư khổ
Mấy lần cân nhắc kỹ
Thà chịu khổ tương tư.
Căn phòng dù chật chội
Vẫn chứa đủ bao người
Trái tim anh rộng rãi
Chứa chỉ mình em thôi.
Trời mưa không lớn lắm
Nhưng đủ ướt đôi đầu
Tình ta không lớn lắm
Nhưng đủ làm khổ nhau.
Ngày nào có nhau
Hãy cho nhau thật nhiều
Ngày nào mất nhau
Sớt chia chẳng được đâu.
Có khi nào trên đường đời tấp nập
Ta vô tình đi lướt qua nhau.
Bước lơ đãng chẳng ngờ đang để mất
Một tâm hồn ta đã đợi từ lâu.
Dù rằng một chữ cũng hoa
Dù rằng một thoáng cũng thừa xót xa.
Dù rằng một cánh cũng hoa
Dù rằng một nửa cũng là trái tim.
Ta tìm ta giữa trời mây
Ta tìm em tận cuối ngày nắng xa
Chuyện chúng mình ngỡ phôi pha
Bỗng từ vô niệm vỡ òa hương xưa.
Người đến bên tôi như giấc mơ
Như đêm nguyệt tản gió đôi bờ
Chợt nghe tở liễu buồn rũ tóc
Hò hẹn chi làm lệ đẫm thơ.
Hỡi thế gian tình là chi
Mà khiến sinh tử phải chia ly
Thiên Nam địa Bắc song phi nhạn
Cổ thụ mấy mùa bóng hàn sương.
Con đò mang nặng nỗi nhớ thương
Chở trăng về bến sông tương
Sắc hương mê đắm hương không tưởng
Hồn khách tình si lạc nẻo đường.
Mai em đi đời như tàn hương lửa
Nhớ nhung sầu khắc khoải tháng ngày trôi.
Kỷ niệm nào lạnh lẽo bóng em tôi
Ai thay nổi người anh hằng yêu dấu.
Nước vô tình ngàn năm trôi mãi
Mây vô tình bay mãi ngàn năm
Trăng vô tình nô đùa với gió
Người vô tình chẳng hiểu lòng ta.
Buồn thì trải nỗi buồn ra
Sao anh cuộn lại đến ba bảy vòng
Rồi vò như mối bòng bong
Nỗi buồn, lại nỗi buồn trong nỗi buồn.
129.Có những lúc biển trời sông nuớc ngủ
Lòng mây khao khát một vầng trăng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét